
Hoàng Đăng Nhuận
HOÀNG ĐĂNG NHUẬN (1942 – 14.7.2021)
Tóm tắt tiểu sử và sự nghiệp nghệ thuật của họa sĩ.
1942: Sinh ra tại Huế.
Cha tôi không cho tôi vẽ khi tôi còn nhỏ. Và cho đến bây giờ tôi vẫn hiểu rõ cha tôi. Dù cuộc sống của một nghệ sĩ có quá nhiều bất hạnh, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ nó. Mỹ thuật là hơi thở của cuộc đời tôi.
Hội viên Hội Mỹ thuật Việt Nam.
Mười sáu triển lãm cá nhân.
Tham gia triển lãm tại Ba Lan, Đức, Nga, Nhật Bản, Tiệp Khắc.
1971: Triển lãm tranh của Hoàng Đăng Nhuận và Đinh Cường tại Thành phố Đà Nẵng.
1972: Triển lãm tranh của Hoàng Đăng Nhuận và Rung tại Sài Gòn.
1973: Triển lãm cá nhân tại Washington D.C, Hoa Kỳ.
1987-1989: Triển lãm tranh của Hoàng Đăng Nhuận và Bửu Chi tại Huế và Hà Nội.
1990: Hai triển lãm tranh cá nhân tại Paris.
1991: Triển lãm tranh của Hoàng Đăng Nhuận và Dương Đình Sang tại Huế.
1992: Triển lãm tranh của Hoàng Đăng Nhuận, Bùi Xuân Phái, Nguyễn Tư Nghiêm, Nguyên Tung, Bửu Chỉ, Trình Cường, Trần Lưu Hậu, Đặng Xuân Hòa, Nguyễn Quân, Trần Trọng Vũ tại Hong Kong, Singapore, Hàn Quốc.
1997: Triển lãm tranh của Hoàng Đăng Nhuận và Bửu Chí tại TP.HCM.
1998: Triển lãm tranh của Lê Phổ, Nguyễn Tư Nghiêm, Lưu Công Nhân, Trần Lưu Hậu, Nguyễn Trung, Bửu Chi, Đỗ Hoàng Tường, Lê Quang Hà tại Phòng tranh Vĩnh Lợi.
2000: Triển lãm tranh của Hoàng Đăng Nhuận và Đặng Xuân Hòa tại Singapore.
2005: Triển lãm Mỹ thuật đương đại Việt Nam do Quảng Nam Tourist tổ chức.
Triển lãm tranh của Nguyễn Tấn Cường, Nguyễn Quân, Hồ Hữu Thủ, Nguyễn Lâm, Trịnh Thanh Tùng, Lê Thanh Thu, Lâm Triết, Lim Kim Kathy do Hội Mỹ thuật TP.HCM tổ chức.
2007: Triển lãm tranh của Trịnh Công Sơn, Bửu Chi và Đình Cường do Hội Mỹ thuật Huế tổ chức.
Tham gia Trung tâm văn hóa Pháp-Huế.
Tham gia đấu giá nghệ thuật của tổ chức Operation Smile tại TP.HCM.
Có tranh tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam, Bảo tàng Mỹ thuật Singapore và nhiều bộ sưu tập cá nhân trong và ngoài nước.
Anh đã trở thành họa sĩ như thế nào? Hãy kể về sự khởi đầu của mình và điều gì khiến anh hứng thú với nghệ thuật?
Tôi không biết mình đã trở thành họa sĩ như thế nào. Tôi bắt đầu vẽ ngẫu nhiên, và Mỹ thuật trở thành “nghề” của tôi một cách bất ngờ. Điều gì khiến tôi đắm chìm vào Nghệ thuật? Tôi cảm thấy hạnh phúc khi sáng tạo ra một tác phẩm nghệ thuật. Để rồi tôi vẽ những bức tranh mới liên tục để tìm thấy một niềm hạnh phúc mới.
Phong cách nghệ thuật của anh?
Thực ra, tôi đã không biết rõ về thứ gọi là “Phong cách” trong nhiều năm. Các nhà phê bình nghệ thuật có thể thấy rõ điều đó hơn tôi khi họ thưởng thức các tác phẩm nghệ thuật của tôi. Còn tôi, tôi chỉ hy vọng vẽ đẹp và truyền tải cảm xúc của mình đến người xem một cách đầy chất thơ. Đặc biệt, tranh của tôi có vẻ ngây thơ và không giống bất kỳ tác phẩm nào khác.
Nguồn cảm hứng cũng như người cố vấn hay thần tượng của anh là gì?
Một chú cua cát cô đơn trên bãi biển, một cô gái trẻ xõa tóc trên đồi, một con diều giấy bay trên bầu trời lúc chiều tà, hay một con phố u ám và tĩnh lặng, v.v. Những điều đó chưa đủ để người họa sĩ tìm ra nguồn cảm hứng của mình sao?
Điều gì khiến anh khác biệt so với những người khác ở Việt Nam? Điều gì khiến bạn khác biệt và đặc biệt so với những người khác?
Tôi nghĩ rằng tôi không thể mong muốn giống như những người khác. Tính cách, kỹ năng và tinh thần cũng như khả năng sáng tạo tạo nên những nét riêng của người nghệ sĩ. Bạn càng giàu tính cách, kỹ năng và tinh thần cũng như khả năng sáng tạo, bạn càng trở nên đặc biệt.
Bạn nhìn nhận Việt Nam và thế giới bên ngoài như thế nào?
Tôi may mắn được tham gia nhiều Triển lãm với nhiều nghệ sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước. Tôi tin rằng nhiều xu hướng Mỹ thuật sẽ bùng nổ vào những thập kỷ đầu của thế kỷ 21. Có vẻ như sau khi đổi mới, các nghệ sĩ trong nước vẫn còn ngây ngất trước bầu trời rộng lớn với sự tự do. Và có lẽ thế hệ nghệ sĩ ngày nay không có đủ thời gian để lại dấu ấn của mình như thế hệ Mỹ thuật Đông Dương đã từng.
Bạn thích và không thích điều gì?
Tôi thích những người bạn chân thành, thích được phụ nữ đẹp yêu thương, và cả sự cô đơn, v.v. Những gì tôi không thích cũng giống như những nghệ sĩ khác – tôi không thích bị chỉ trích nặng nề.
Tại sao bạn sử dụng phương tiện hoặc phong cách này?
Thực ra, tôi không biết lý do tại sao tôi sử dụng chất liệu này. Có thể là thói quen của tôi hình thành một cách tình cờ. Tôi từng vẽ trên vải.
Bạn đang cố gắng truyền tải điều gì trong các tác phẩm nghệ thuật của mình? Nếu bạn có thông điệp hoặc ý thức hệ chung cho tất cả các tác phẩm của mình, vui lòng nêu rõ.
Mỗi nghệ sĩ đều có mong muốn thể hiện một số thông điệp thông qua các bức tranh của mình. Theo tôi, mỗi người xem đều có cảm xúc riêng về thông điệp được khuyến khích trong các bức tranh. Đôi khi, cảm xúc của người xem có thể vượt qua thông điệp ban đầu của họa sĩ. Tôi tin rằng người xem sẽ hiểu được những gì tôi muốn truyền tải trong các bức tranh của mình.
Có bất kỳ ý nghĩa ẩn giấu hoặc thông điệp nào đằng sau các tác phẩm nghệ thuật của bạn không? Đó có phải là điều gì đó mang tính chính trị hay cá nhân… hay một số cảm xúc hoặc suy nghĩ khác không?
Thật ra, tôi không mấy quan tâm đến “Sân khấu chính thức” và hội họa là một hành vi chính trị. Những gì tôi chuyển tải trong tranh của mình cũng là thông điệp chính trị. Nếu bạn hiểu chính trị là biểu tượng của kiến trúc thượng tầng xã hội, thì đó cũng là một phương pháp chuyển tải cảm xúc bên trong thông qua Mỹ thuật. Cảm xúc bên trong là những bí mật tâm linh như tình yêu. Khi thưởng thức tranh của tôi, người xem chỉ cảm nhận, nhưng họ không thể “hiểu” được cảm xúc bên trong của tôi.
Quan điểm và tư tưởng của bạn về nghệ thuật là gì?
Tôi không thích đề cập đến những điều lớn lao như “hệ tư tưởng” hay “quan điểm nghệ thuật”. Như nhà văn Phạm Thị Hoài từng nói, “Viết là quy tắc của sự đúng đắn”. Với tôi, vẽ là một trò chơi với màu sắc, nét cọ… của cuộc sống. Mỗi nghệ sĩ đều có những suy nghĩ triết lý riêng, nếu không thì họ chỉ là “người vẽ”.
Bạn là ai và tại sao mọi người nên mua và sưu tầm các tác phẩm nghệ thuật của bạn?
Rõ ràng, mọi người sưu tầm tranh của tôi vì họ thích tranh của tôi. Bên cạnh đó, đặc biệt là với những người sưu tầm, họ có thể tìm ra một số giá trị nhất định mà tôi không thể hiểu hết.